Vô Minh
Ngồi trên xe, nhìn ra bên ngoài qua ô cửa, lại có thêm 1 tấm rèm lưới che nắng. Vẫn nhìn thấy mọi thứ nhưng lỗ chỗ và mờ (vì nhìn qua tấm lưới che)
Chợt nghĩ mọi thứ vẫn vậy nhưng khi mình nhìn qua tấm lưới thì mờ nhạt và ko rõ ràng như nó vẫn vậy. Có khi nào trong cuộc sống mình cũng đang nhìn mọi thứ như vậy. Có khi nào mình đang nhìn mọi người, mọi vật và vũ trụ qua lăng kính mờ ảo của chính mình. Lăng kính đó là những định kiến, quan điểm, trải nghiệm cá nhân, những kinh nghiệm, kiến thức, khuôn mẫu được dạy. Chứ thực chất chưa chắc đã là bản chất của mọi thứ. Có khi nào mình đang vô minh nhưng cứ nghĩ mình nhìn rõ lắm. Ánh sáng mình đang thấy có thể chỉ là một chút ánh sáng mờ ảo.
Vẫn luôn cố gắng để bước trên con đường phát triển và tìm về bản chất chân thật của chính mình và của vũ trụ xung quanh. Trên hành trình ấy, có thể mình vẫn đang nhìn mọi thứ qua một lớp màn che. Nhưng vẫn luôn biết mình phải bước tiếp về phía trước. Biết ơn tất cả những điều mình trải qua mỗi ngày. Mỗi ngày là một cơ hội để mình được nhìn rõ hơn, tự lau sáng lớp màn vô minh của chính mình. Để một ngày nào đó mình sẽ nhìn chính mình, mọi vật và vũ trụ như bản chất của chính nó. Một viên đá dù bị vùi lấp trong bùn hay được trưng bày trong tủ kính thì cũng vẫn là chính nó. Không thể vì bị bỏ quên, coi thường trong bùn mà nó thành bùn được. Cũng ko thể vì được trưng bày trong tủ kính, ngưỡng mộ tung hô mà nó trở thành viên ngọc.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét